Minh đã chat với anh, đồng cảm và sẻ chia. Anh bảo anh 28 tuổi , cũng sinh ra và lớn lên từ một miền quê đầy nắng gió. Anh bảo cô đơn luôn là nỗi ám ảnh thường trực trong lòng anh vì thế anh đang rất cần một người bạn, một bờ vai để anh nâng đỡ, một vòng tay xiết chặt để anh không thôi yêu thương. Quả thực Minh cũng không ngờ anh lại sống giàu tình cảm đến thế. Và Minh mong được gặp anh để xoá lấp đi nỗi cô đơn đang vây kín trong lòng. Minh muốn đến với anh như đến với một người bạn.
10 phút…20 phút. Chẳng thấy anh đâu. Chẳng lẽ anh không nhận ra Minh sao? Minh đã miêu tả Minh như thế nào qua tin nhắn cho anh rồi cơ mà . Minh tin chắc là anh đến sẽ nhận ra Minh ngay thôi. Hơn 40 phút trôi qua. Minh vẫn kiên trì chờ đợi.
Ít phút sau đó, Minh nhận được tin nhắn của anh và bảo “Anh phóng xe nhanh quá. Công an giữ xe rồi. Chán quá. Thôi để lần sau đi em!” Minh trả lời ngay sau đó: “Thế anh đang ở đoạn nào? Có nghiêm trọng lắm không. Em có thể làm gì đây ?” Anh bảo “Không cần phải lo lắng. Em về đi.Thế nhé! ”. Và Minh trở về. Cuộc hẹn đã không thành.
Minh còn quá trẻ!
Thời gian cũng làm Minh nguội tắt đi ý định được gặp anh lần nữa. Và một ngày. Không. Chính xác là một đêm. Một đêm thứ bảy như bao đêm thứ bảy khác. Minh online, chat và trò chuyện. Minh click chuôt vào một nickname có tên boyn82. Nhưng lạ thay! Minh chưa kịp giới thiệu về mình, người kia đã bảo “Bạn có phải là Minh ở Cao Bằng, học luật đúng không? . Nguời đó là ai? Sao lại nhớ đến Minh và biết đến Minh. Hết sức ngạc nhiên Minh đáp “Anh đã chat với em rồi à? Vậy mà em không nhớ anh là ai. Tệ thật”. Anh ta đáp lại: Ha ha ha.Thế chú mày có nhớ sáng thứ 6 cách đây không lâu trên phố Nguyễn Thái Học chứ ? Anh đã đi qua mặt chú mày vậy mà chú mày không hề hay biết. Chú mày xấu quá lại đen thui nữa ai mà mê nổi.”
Bàng hoàng và bừng tỉnh. Tủi nhục và đau đớn. Minh đã hiểu ra tất cả.
You have read this article with the title Câu chuyện đời thường 1. You can bookmark this page URL http://tankmanww2.blogspot.com/2013/02/cau-chuyen-oi-thuong-1.html. Thanks!