Vâng tôi là gay





Từ lâu trên thế giới đã không còn xem đồng tính là một căn bệnh, và hôn nhân đồng giới (same-sex marriage) cũng đã dần được chấp nhận ở hầu hết các quốc gia.




Là một người Việt Nam, sinh sống và lớn lên tại đất nước có trên 4000 năm văn hiến, tôi hiểu thế nào là truyền thống. Nhưng nhìn lại xem, truyền thống đều mang cao tính “nhân đạo”, tuy nhiên, cái “nhân đạo” duy nhất mà mọi người dành cho chúng tôi là không bắt chúng tôi chết một cách trực tiếp mà lại dần mòn bằng búa rìu dư luận, bằng sự lỳ thị công khai...
Chúng tôi không có cảm giác với phụ nữ, nhưng tại sao chúng tôi lại đám cưới với họ? Vì chúng tôi sợ, sợ những cái nhìn khác thường khi ai đó (gia đình, bạn bè, bà con, hàng xóm và cho tới những người không quen) biết chúng tôi là gay, những cái nhìn đó, ép chết những con người đang sống trong ngõ cụt.
Chúng tôi cưới, và rồi chúng tôi ly dị, vì không có tình cảm với nhau. Kết quả là gì? Là một cuộc hôn nhân tan vỡ, chúng tôi được tự do, chúng tôi sẽ lấy lý do “qua một lần cưới thì sợ rồi”, thế là xong. Nhưng còn đời con gái của những người “vợ bất đắc dĩ” ấy, ai sẽ đền bù cho họ, và họ sẽ ra sao?
Trong chùng tôi đã có những người lần lựa, chưa dám kết hôn. Có những người xác định mình sẽ không bao giờ kết hôn. Và cũng có những người quá sợ miệng đời nên đành che lấp bằng cách làm khổ một người con gái vô tội nào đó.
Khi chúng tôi công khai giới tính, người đời sẽ cho là “chơi nổi”. Hãy nhìn lại xem, mọi người đã làm gì với chúng tôi? Mọi người chỉ nhìn vào mặt tiêu cực mà quên đi những việc chúng tôi đã làm. Chúng tôi đã thành công trong công việc thế nào? Chúng tôi đóng góp cho xã hội ra sao? Không ai cần biết và không quan tâm..
Mọi người hay cho chúng tôi sống thác loạn, thì tại sao không nói là những người dị giới cũng như vậy? Chúng tôi ngoại tình thì dị giới không ngoại tình hay sao? Chúng tôi đi vũ trường, có chắc rằng người dị giới không đi vũ trường? Tại sao chúng tôi “đổi người yêu như thay áo”, là vì chúng tôi sợ quá thân với một người, thì người ta sẽ biết là có “quan hệ đặc biệt” với người đó.
Nếu mọi người khoan dung đối với chúng tôi, xem chúng tôi như mọi người thì có còn không những cái nhìn ngỡ ngàng kinh sợ khi phát hiện chúng tôi là gay? Có còn không những xa lánh xem chúng tôi như những con bệnh truyền nhiễm nguy hiểm? Có còn không những suy nghĩ gán ghép chúng tôi chung với tệ nạn, sự đồi trụy, suy đồi đạo đức? Có còn không những hình ảnh méo mó, dị dạng về chúng tôi trong phim ảnh, sách báo...…
Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói một câu… Chúng tôi cũng là con người, chúng tôi cũng cần quyền được yêu, được sống và được sống bình đẳng với mọi người. Hãy cho chúng tôi cơ hội được làm một con người thẳng thớm, không phải sống dưới một cái lốt nào đó, không phải giả dối với ai cả, và không phải làm đau khổ bất cứ ai.
Các bạn có đồng cảm với chúng tôi không?


You have read this article with the title Vâng tôi là gay. You can bookmark this page URL http://tankmanww2.blogspot.com/2013/02/vang-toi-la-gay.html. Thanks!