Nó rét, rét đến tái tê, Chưa bao giờ nó rơi vào tình trạng này, chiều nay trước khi ra hồ nó thấy trời nắng chang chang, chủ quan nên nó không mượn thằng Tâm chiếc áo khoác, cứ mang chiếc áo phông hàng ngày vẫn mặc mà đi ra hồ kiếm khách.
Chập tối, nó lên hồ trên, chẳng vớ được quả khách nào. Ngồi buôn dưa lê với mấy thằng cùng “hội” một lúc xin được điếu thuốc hút dở, nó đứng dậy, đi bộ xuống hồ dưới.
Hồ Hale mọi ngày đông khách là vậy mà hôm nay không hiểu làm sao chẳng thấy có khách nào? tại trời rét quá mọi người không đi chơi hay là tại đầu tháng họ kiêng? nó tự hỏi mà chẳng tìm được câu trả lời.
Nhớ ngày mới ra đầu quân tại khu vực này, nó được mọi người nâng niu, ve vuốt. Khách đều tìm và mong được đi chơi với nó. Nó đẹp trai lắm, cao trên 1m7 lại tươi tắn. Vả lại nụ cười của nó thì ai cũng phải công nhận trên cả “tuyệt vời”, vừa tươi, vừa ngây thơ trong trắng. Nó đắt khách nhất, nổi tiếng cả hồ trên, hồ dưới. Mọi người đều gọi nó là “Khánh trắng” để phân biệt với mấy thằng tên Khánh khác.
Nó kiếm ra tiền, có ngày trên triệu bạc, nó sống thoáng, có tiền, gọi cả “hội” đi ăn nhậu, rồi đi hát. Một ưu điểm nổi bật dù ai rủ rê, gạ gẫm thử Heroin, nó đều từ chối, mặc dù ở hồ này hầu hết bọn nó đều dính vào thứ ma tuý đó. Nhiều khi khách gọi nó còn “kiêu” không đi, nhất là mấy vị khách mà nó thấy không bắt mắt. Dạo này không hiểu sao khách khứa ít tệ, nghe đàn anh nói bây giờ họ toàn tìm nhau trên mạng, hoặc đến các Sauna, vào đấy yên tâm hơn, mấy vị khách quen ngày xưa hay tìm nó thì bây giờ nhìn nó như người xa lạ, mãi rồi nó mới biết, họ thích "hàng mới” bỏ đồng tiền bát gạo ra trả giá, họ cũng đắn đo suy nghĩ chán, âu cũng là lẽ thường tình.
Nó và thằng Tâm chung tiền nhau thuê nhà ở ngõ chợ Khâm thiên, có 8m2 mà mỗi tháng tận bảy trăm nghìn đồng chưa kể điện nước. Ban ngày hai thằng ngủ, cơm bụi, tối mới đi khách. Ngày xưa nó ở một mình, cũng đàng hoàng lắm, có tivi, có máy nghe nhạc. Nó thích ở một mình không phải chung đụng, hai nữa là khi có khách nó dẫn về nhà “ăn ra” được tiền thuê nhà nghỉ và khách cũng thích như thế hơn. Mãi sau này khi đã hết thời, nó mới chấp nhận ở cùng thằng Tâm….
Đang mải mê suy nghĩ nó bỗng giật mình:
- Đi chơi không em?
Nó quay đầu lại, một người đàn ông đang chăm chú nhìn nó, khó biết người quen hay lạ bởi vì anh mặc chiếc áo khoác to sù, lại còn đeo khẩu trang nữa.
- Đi đâu hả anh? nó hỏi lại.
- Thì vào công viên.
- Em không vào công viên đâu, lạnh lắm. Thuê nhà nghỉ đi anh?
Người đàn ông chần chừ:
- Có đắt không em?
- Đắt gì, nhà nghỉ quanh khu này giá cả cố định rồi, có 30 ngàn 1 tiếng thôi.
- Nhưng anh ngại vào đó lắm, thôi vào công viên đi, có lạnh lắm đâu?
Không biết anh ta không có tiền, hay anh ta ngại thật, nó chưa đi khách trrong công viên bao giờ, vừa sợ bảo vệ, lại sợ gặp bọn lừa đảo, nhưng nó đang cần tiền, từ chiều đến giờ chưa có gì bỏ bụng, thôi đành vậy. Nó đứng lên.
Người đàn ông đi trước, nó rón rén đi sau. Anh ta không đi xe máy, hoặc gửi ở đâu đó, có trời biết. Dẫn nó đi dọc hàng rào công viên rồi anh ta chui qua lỗ hổng hàng rào, chán chết, nó đành chui theo.
Thêm một quãng nữa, người đàn ông bảo:
- Thôi mình đứng đây em nhé.
Nghe giọng anh ta cũng không đến nỗi nào, nhưng chết, mình chưa nói giá tiền, nhưng thôi, chắc anh ta cũng biết giá chung rồi, ai chẳng biết“tàu nhanh” bây giờ là 100k.
Vội vàng đẩy nó đứng dựa vào gốc cây, bỏ khẩu trang ra, rồi anh ta ngấu nghiến như con hổ đói, nó né khuôn mặt của mình khi anh ta muốn hôn nó, bàn tay anh ta gấp gáp kéo khoá quần của nó, “hàng” của nó cũng theo nhịp tay của anh ta mà trỗi dậy. Thực sự nó không bao giờ có cảm giác thích thú với tình dục kiểu này, nhưng biết làm sao được, chiều khách và muốn lấy tiền của họ thì phải chấp nhận thôi. Nhìn nguời đàn ông quỳ trước háng mình, nó nhắm mắt cố thực thi nghĩa vụ , rồi nó rùng mình, bao nhiêu tinh chất trong người nó bắn hết vào miệng anh ta. Hài lòng anh ta lấy khẩu trang trong túi ra và lại tiếp tục che miệng.
- Bao nhiêu tiền hả em?
- Giá chung rồi anh ạ, 100k.
Không nói thêm, anh ta rút ví và lấy tìên trả nó, cầm số tiền của anh ta đưa nó cười buồn, bởi 100k đó không phải là 100k chẵn mà gồm mấy tờ 20k, 10k và thậm chí có cả tờ 2 k nữa. Chắc anh ta nghèo lắm, tiết kiệm mãi mới được từng này tiền đi chơi một lần. Thảo nào mà rủ thuê nhà nghỉ anh ta không dám…nó nhớ đến tiểu phẩm “ngưòi ngựa, ngựa người” có diễn viên Xuân Hinh đóng mà cười buồn.
- Em à! em có số điện thoại không? khi nào muốn đi chơi với em anh sẽ liên lạc ?
- Em không có, rảnh anh cứ ra đây hoặc anh hỏi bọn ngoài hồ, anh cứ hỏi “Khánh trắng” là ai cũng biết.
Ngày xưa nó có hẳn hai chiếc điện thoại xịn, nó thở dài nhớ lại thời hoàng kim đã hết. Có ai ngờ mình lâm vào cảnh như bây giờ không? nếu biết trước nó đã ăn tiêu tiết kiệm thì giờ đây hẳn nó sẽ có khoảng 50 triệu, một số tiền khá lớn đấy chứ…tết năm ngoái nó về quê vậy mà nó chỉ mừng tuổi được cho 2 đứa em mỗi đứa 100k, cũng chẳng mua được cho mẹ chiếc khăn len thứ mà nó biết mẹ hằng mong ước. Bây giờ nghĩ lại lắm lúc nó muốn khóc vì hối hận, đồng tiền của bọn nó có được tuy nhiều thật đấy nhưng tan theo mây khói nhanh lắm, thằng nào đã ra ngoài hồ đều nói vậy?
Chia tay ông khách, không tình cảm, không nụ cuời, nó đi ra đầu phố Trần Nhân Tông mua gói xôi thịt, trứng hết 12000 xong nó lại lầm lũi ra ngồi ghế đá hồ Hale hy vọng sẽ kiếm thêm được vị khách nào nữa chăng?
ooOoo
Nó ngồi mãi, ngồi mãi vẫn không có tia hy vọng nào, bọn ngoài hồ cũng vậy lượn quanh hồ như “chong chóng” mà cũng chẳng có khách, thôi về mai tính sau, nó nghĩ vậy.
Đã quá khuya đường phố đã vắng hẳn người qua lại, chẳng bù cho ban ngày người và xe cứ nườm nượp. Đã đỡ rét hơn và nó cũng muốn về ngủ lắm rồi, nhưng nghĩ đến ngày mai, ngày mai bọn nó phải trả tiền nhà và tiền điện nước rồi, thằng Tâm dạo này xuống sắc lắm, chắc chắn nó khó tìm được mối như nó, thâm niên của thằng Tâm tại hồ này trên 5 năm rồi còn gì? nó có hơn một năm trời mà đã xuống cấp thứ phẩm nữa là thằng Tâm. Bây giờ ngoài hồ đắt khách nhất là mấy thằng nhóc 16, 17 tuổi quê Vĩnh Phúc, mới dạt nhà xuống Hà Nội.
Nó ngồi mãi, ngồi mãi vẫn không có tia hy vọng nào, bọn ngoài hồ cũng vậy lượn quanh hồ như “chong chóng” mà cũng chẳng có khách, thôi về mai tính sau, nó nghĩ vậy.
Nó đi bộ hết gần 20 phút thì về đến nhà trọ, thằng Tâm vẫn chưa thấy về, có lẽ hôm nay nó có khách. Mệt bã người nó lăn quay ra ngủ ngon lành, đang mơ màng thì :
- Dậy, dậy. Ngủ sớm thế, đi ăn với tao. Thằng Tâm đã về từ lúc nào và đang lay nó
- Khuya quá rồi còn gì? hôm nay được nhiều “màu” hả?
- Ừ, ăn quả "màu” hơi dày, dậy đi uống rượu với tao.
Nó uể oải bò dậy, vẫn chưa hết buồn ngủ.
- Đi đâu đây? nó hỏi lại.
- Ra Kim Liên mới đi, có mấy quán nướng mới mở ngon lắm.
Hai thằng dắt nhau ra quán, Tâm hôm nay trông oai hẳn:
- Chủ quán, cho một đĩa Nầm, một đĩa tim gan và chai Votca to ra đây.
- Có ngay, có ngay.
Nó hỏi lại:
- Mày sộp thế, gọi vừa vừa thôi, ăn làm sao hết mà mai phải thanh toán tiền nhà cho mụ “béo” rồi, không có tiền là nó quẳng đồ ra khỏi nhà đấy?
- Yên tâm đi. Nói rồi thằng Tâm vỗ vỗ vào túi quần.
Nó im lặng ngồi ăn trong đầu nó vởn vơ nhiều ý nghĩ : không hiểu thằng này lấy đâu ra nhiều tiền thế, ít khi nó xông xênh nhưng hôm nay nó xử sự như một người mới trúng sổ số vậy.
- Hết đi, làm chén khác mà sao hôm nay mày như thằng mất hồn vậy? thằng Tâm hỏi.
- Tao hơi mệt, lâu không xài loại Votca này nên tao thấy nhức đầu.
- Ăn đi, miếng Nầm này ngon lắm, mọi lần không có tiền uống loại rượu cồn không thấy mày kêu, hôm nay lại bày đặt kêu nhức đầu?
- Mày nói tao nghe đi, tao đang lo mai hai thằng bị vứt đồ ra khỏi nhà thì nhục.
- Yên tâm, yên tâm đi, đâu có đó “thịt chó có mắm tôm” nào “cạn” rồi tao kể cho mày nghe
Thằng Tâm bắt đầu trầm tư:
- Hôm nay tao đi sau mày một lúc, lên Hồ trên chẳng có khách nào, chán, mệt rời cả cẳng vì đi 5 lần quanh vòng hồ. Tao sợ run người khi nghĩ đến cảnh ngày mai hai thằng bị mụ “Béo” truy sát. Nghĩ đi mãi thế này mỏi chân quá, tao mới ngồi lại bên ghế đá sát Thuỷ tạ. Một thằng cha đến bắt chuyện làm quen, nó tưởng tao là “bò lạc” từ quê mới ra. Tao đành “giả nai” mày biết đó, thằng nào ra ngoài này đi khách đều trở thành diễn viên kịch siêu hạng hết. Một lúc thì hắn ta rủ tao về nhà. Tao giả vờ không đi, mặc dù muốn có tiền lắm rồi. Mãi sau tao mới nhận lời theo hắn về nhà. Nhà hắn ở bờ sông, nhà 4 tầng hẳn hoi nhé, nhà cũng đẹp. Hắn có vợ con rồi, hôm đó vợ con hắn về quê nên hắn đi lang thang và gặp tao, không hỏi nhưng tao biết cha này cũng là dân đồng tính đây.
Hắn cẩn thận lắm hỏi giá trước, tao đòi “ ba lít” cho 2 tiếng, hắn Ok liền. Xem qua gia cảnh nhà hắn cũng giàu, sang trọng, tự nhiên trong đầu tao nghĩ đến chuyện “cò quay” mày biết chuyện làm tiền khách của thằng Hùng chứ? chính vì vậy mà tao muốn học tập cách đó, tao cũng đắn đo suy nghĩ chán, hắn trông hiền lành lại là cán bộ nhà nước, quá dễ để “cò quay”. Tắm rửa sạch sẽ xong, vừa bước ra ngoài hắn đã tắt điện rồi đẩy tao lên giường. Hắn rên rỉ và quằn quại tưởng chừng như hắn chưa bao giờ được tận hưởng thú vui thể xác. Tao cũng chưa bao giờ gặp một khách nào lại dâm như hắn. Hắn nghĩ ra đủ trò, tất nhiên chủ yếu là hắn làm cho mình thôi. Cho đến lúc hắn vớ tuýt bôi trơn giấu dưới gối thì tao biết có chuyện, hắn đòi đi “ben”. Tao nói “ không” mày biết đấy đau bỏ mẹ, từ trước đến giờ tao có đi thế bao giờ đâu?
ooOoo
Nghe đến “tiền” tao lại chặc lưỡi “ tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khoẻ của tuổi già” thôi phó mặc cho số phận, miễn sao ngày mai mình có nhiều tiền.
- Anh sẽ cho em thêm nhiều tiền, được không? chiều anh đi
Nghe nói đến nhiều tiền, tao cũng thấy thích, “ừ thôi chịu đau một cái mà có tiền thì cũng được”.
Nhưng đến lúc thấy hắn không đi “ bao” thì tao thực sự thấy sợ,nhưng lại thêm một lần nữa hắn nói:
- Anh không quen đi bao cao su, cưng chiều anh đi anh không có bệnh đâu, nếu anh có thì vợ anh đã bị trước chứ không phải cưng?
- Thôi, không đi bao thì thôi vậy?
-Anh trả tiền cưng mà, chiều anh nhé!
Nghe đến “tiền” tao lại chặc lưỡi “ tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khoẻ của tuổi già” thôi phó mặc cho số phận, miễn sao ngày mai mình có nhiều tiền.Đau chết người, đau như xé ruột mày ạ.Nhưng rồi hắn cũng đổ kềnh ra thở vì sung sướng. Tao lao vào trong toilet, vừa tắm vừa nôn oẹ. Hắn vẫn trần như nhộng trên giường.
Tao bảo:
- Anh cho em xin tiền, em về đây kẻo anh chị em mong.
Hắn ngồi dậy, mở tủ lấy ví, liếc qua cũng thấy nhiều tiền lắm, hắn đếm:
- Đây, anh gửi cưng một triệu.
Lòng tham của tao nổi lên, bắt chước chuyện Hùng kể, tao gân giọng:
- Sao lại một triệu? Ông biết ông làm tôi đau đớn thế nào không? tao đổi giọng.
- Một triệu mà còn chê ít à? hoa hậu cũng chỉ 500 ngàn thôi nhé.
- Này tôi nói cho ông biết, ông hành hạ tôi đến khổ sở, đau đớn lại không biết có lây bệnh từ ông sang không? giá tôi không rẻ thế đâu nhé.
- Thế mày đòi bao nhiếu? hắn cũng đổi giọng.
- Đúng 5 triệu?
- Hả? cả nhà tao không bói đâu 5 triệu, ngữ mày mà có giá đến 5 triệu cơ à? có mà “người mẫu”.
Tao sẵng giọng:
- Tôi không biết? đủ 5 triệu tôi mới về.
- 1 triệu mày lấy thì lấy, không tao gọi công an.
- Ông gọi thì gọi đi? Tao gân cổ, bắt đầu thấy nóng mặt, “ông mà không đếm đủ 5 triệu ra đây tôi sẽ la to cho hàng xóm biết ông là người đồng tính, vợ con ông sẽ biết, và ông sẽ bẽ mặt với hàng xóm, ông sẽ mất việc”
Nghe đến đó, mặt hắn biến sắc:
- Anh xin em, em đừng la to như vậy?
- Vậy ông “nôn đủ ra” biết hắn sợ, tao càng to mồm.
Hắn run run mở tủ, rồi hắn đếm tất cả trong ví lẫn trong áo Complet
- Anh chỉ còn 4 triệu 3, em cầm tạm.
Vậy là thành công, tao nghĩ vậy và cầm tiền , ra ngoài đường tao thuê luôn taxi đi về cho nhanh.
Hy vọng ngày mai sẽ có nhiều điều tốt đẹp hơn
Nó trân trân nhìn thằng Tâm, thở dài, nó bảo:
- Mày ác quá Tâm ạ.
- Nhưng “ túng thì phải tính” mai phải đóng 3 tháng tiền nhà rồi?
- Biết vậy? nhưng như vậy không được đâu? mày thấy thằng Hùng đấy? biết chuyện làm tiền khách của nó, có ai chơi với nó nữa đâu? gặp người rắn mặt họ gọi công an thật thì sao? Vả lại mày cũng liều nhỡ đâu ông khách đó có HIV thì chết? tao sợ mày rồi đó, mày không bao giờ nghĩ đến AIDS à? chỉ một lần duy nhất và dính đủ.
Thằng Tâm không nói gì, im lặng suy nghĩ. Còn nó, nó đăm đăm suy nghĩ : kiểu gì thì mình và Tâm không thể sống thế này mãi được, phải đi tìm nghề khác thôi. Lúc trước khi còn sống ông nội nó thường nói “ ruộng đề huề không bằng có nghề trong tay” Ngày mai, ngày mai nó phải rủ thằng Tâm đi tìm việc mới được, Hà Nội này không thiếu gì việc làm, vả lại nó rất sợ biết đâu một lúc nào đó hết tiền, nó cũng giống như thằng Tâm hôm nay thì sao, còn sức khoẻ nữa chứ, mấy đứa chủ quan bây giờ hối hận lắm? phải vượt qua thôi…cứu mình và cứu cả bạn mình nữa ? hai thằng tìm việc làm trước đã, rồi gom góp tiền đi học nghề gì đó? nó vẫn thích nghề sửa chữa điện thoại di động…
Thấy đã tìm ra được giảp pháp tốt đẹp, nó nâng cốc:
- Nào hết nhé, chấm dứt từ hôm nay, ngày mai tao và mày đi tìm việc làm mới.
- Nào hết nhé, chấm dứt từ hôm nay, ngày mai tao và mày đi tìm việc làm mới.
You have read this article with the title Cuộc đời trai bao. You can bookmark this page URL http://tankmanww2.blogspot.com/2013/03/cuoc-oi-trai-bao.html. Thanks!