Càng hư hỏng tôi càng nhớ anh hơn

gay

Người đồng tính yêu mạnh mẽ lắm nên dù đã cố lao vào các cuộc vui với những đàn ông khác, tôi vẫn không thể quên anh.

Thực sự, tôi đã đắn đo nhiều khi viết những dòng này. Nhưng có lẽ, tôi cần phải viết và cũng mong lắm được các bạn chia sẻ. Tôi yêu anh, chia tay anh và giờ tôi làm thế nào để quên anh? Tôi yêu cùng giới, chia tay người cùng giới và tôi làm thế nào để sống không hổ thẹn với chính mình?
Tôi quen anh trong một trang mạng dành cho dân đồng tính, đó là cách mà những người như chúng tôi tìm đến nhau. Tôi 18 tuổi, mới chập chững từ quê ra Hà Nội để làm một cậu sinh viên truyền hình với không ít những khát vọng. Anh hơn tôi 20 tuổi nhưng thú thật, anh trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thực của anh. Anh là kiến trúc sư và cũng là một nhiếp ảnh gia có tiếng.
Ban đầu, tôi không chắc anh có cảm tình với tôi nhưng dần dà thì tôi cũng hiểu. Tính tôi vốn thế, rất thích quan tâm đến người khác. Mỗi lần gặp gỡ, thấy anh buồn hoặc có chuyện gì đó mệt mỏi trong công việc, tôi đều quan tâm. Và có lẽ anh cũng bắt đầu yêu tôi từ chính những việc ấy. Về phía tôi, lạ lắm, rất quan tâm anh nhưng lúc đầu, tôi đến với anh cũng chỉ vì muốn lợi dụng anh về vật chất. Anh có ôtô riêng, của cải dư giả mà một thằng sinh viên nghệ sĩ nửa mùa như tôi lại rất cần điều đó.
Đời hay trêu người lắm. Chính tôi lại yêu anh nhiều đến điên đảo. Anh thuê cho tôi một căn phòng trọ nhỏ ở gần trường để tôi có thể thoải mái ở riêng. Anh đến với tôi vào các dịp cuối tuần và... nằm ngủ. Anh bảo, anh không cần chuyện tình dục, anh chỉ cần có ai đó hiểu anh và chia sẻ cùng anh những mệt mỏi về công việc.
Thời gian sau, tôi được biết anh đã có vợ và hai cô con gái. Ban đầu, tôi có chút lưỡng lự chia tay vì không muốn mình là người phá vỡ gia đình anh. Rồi tôi lại tự cười mình, tôi là gì mà có thể khiến gia đình anh tan vỡ? Dù muốn dù không thì anh đã phản bội vợ con mình rồi. Thế là tôi tiếp tục yêu anh mà không phải nghi ngại điều gì. Thời gian trôi qua, tôi theo anh rong ruổi mỗi lần anh đi công tác. Tôi thích ngồi co hẳn hai chân lên ghế và nhìn anh lái xe. Còn anh lại khoái chí mỗi lần nghe tôi hát nghêu ngao suốt dọc đường. Cũng có cả những món quà anh tặng tôi nữa. Nhưng thú thật, đến giây phút đó, tôi lại chẳng mảy may nghĩ đến chuyện “đào mỏ” anh. Với tôi, có anh là được rồi, được mở cửa phòng đón anh vào, được nấu cho anh ăn những bữa cơm sinh viên, được ngắm anh nằm ngủ sau mệt nhoài của bộn bề cuộc sống… Càng ngày, tôi càng yêu anh nhiều hơn.
Suốt thời gian yêu nhau, tôi cũng được anh đưa về nhà mấy lần. Có lần, tôi "vào vai" cậu em bé nhỏ của anh và đã được gặp vợ anh, con anh. Vợ anh đẹp lắm, con anh ấy ngoan lắm. Và thế là những lúc cô đơn trong căn phòng trọ, tôi lại khóc mỗi khi nhớ về anh. Lòng tôi quặn thắt mỗi khi mường tượng giờ này anh đang làm gì. Có lẽ anh đang vui vẻ ở gia đình mình, có lẽ anh đang ôm ấp người vợ của anh… Cứ thế, tất cả đẩy tôi lên như điên loạn.

Tôi bắt đầu giận hờn và trách móc anh. Rồi tôi nghi ngờ anh có ai khác. Anh đã phản bội vợ để đến với tôi thì cũng có thể lắm chứ. Anh sẽ phản bội thêm cả tôi để đến với ai khác. Thế là một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong đầu tôi. Tôi dùng sim rác, lấy danh nghĩa là một cậu bạn mà cả tôi và anh cùng quen để nhắn tin cho anh. Tôi à ơi nhờ anh đi chụp ảnh cho tôi và rủ anh ở lại qua đêm. Anh nhắn tin lại bảo rằng đồng ý đi chụp ảnh nhưng riêng chuyện qua đêm ở ngoài thì mãi anh không đưa ra được một câu quyết đoán. Sự ậm ừ, ấp úng của anh làm tôi lo sợ. Càng lo sợ, tôi càng như một người khác. Là thế đó, người đồng tính yêu dịu dàng gấp đôi người đàn bà mà cũng mạnh mẽ gấp đôi người đàn ông.
Thế rồi, trong một lần cãi nhau, tôi đã buột miệng nói ra việc tôi thử anh. Anh rất tức giận và trách rằng chưa ai dám đối xử với anh như tôi. Nhưng anh nào hiểu tôi yêu anh nhiều như thế nào thì mới làm chuyện ngu ngốc đó. Từ ấy, anh và tôi giãn cách nhau ra cho đến khi những cuộc gọi, tin nhắn của anh thưa hẳn. Thú thật, tôi không cam tâm. Tôi nhớ anh nhiều lắm. Thế là tôi mất anh rồi, mặc dù anh đã bảo: “Quãng thời gian bên nhau là quãng thời gian đẹp nhất của anh".
Tôi đã sai khi dùng phép thử cho tình yêu. Mọi tình yêu dù bình thường hay bất bình thường cũng cần lắm sự tin tưởng. Xa anh, nhớ anh, con người nghệ sĩ nửa mùa và bản năng trong tôi như được dịp trỗi dậy. Tôi bắt đầu theo bạn, tìm vui ở các quán bar và thả mình trong những ly rượu đắng nghét. Rồi tôi buông xuôi. Tôi đã ngủ với rất nhiều anh chàng khác. Nhưng càng hư hỏng, tôi lại càng nhớ anh - người đàn ông đầu tiên của tôi, tình yêu đầu tiên của tôi. Nhiều đêm ngủ dậy bên những người đàn ông kia, tôi vẫn thấy gương mặt anh ẩn hiện.
Suốt từ thời gian xa anh đến bây giờ đã hơn một năm, thi thoảng tôi vẫn nhắn tin cho anh một cách yếu đuối nhưng anh im lặng. Chỉ có một vài lần, khi tôi có việc quan trọng như quyết định học tiếp hay nghỉ, ở lại Việt Nam hay ra nước ngoài thì anh mới nhắn tin lại cho tôi một vài câu ngắn ngủi. Tôi không quên được anh, muốn gặp anh nhưng không được. Nhiều lần tôi đứng trước nhà anh như người ngớ ngẩn.
Hiện tại, tôi nhận ra mình đã mất dần cảm xúc trong chuyện quan hệ và cũng không còn đủ tin tưởng bất cứ ai trong tình yêu. Riêng anh, tôi có những cảm xúc hoàn toàn khác. Có lúc, tôi chỉ muốn gặp anh, không nói gì, chỉ cần ôm anh một cái rồi tôi sẽ lại đi… Muốn lắm! Tôi phải làm sao đây? Chính anh đã thay đổi cuộc đời tôi và tôi nên làm gì để tìm lại cuộc đời mình? Đừng bắt tôi quên anh vì đã một năm rồi, mọi thứ tôi dành cho anh vẫn chan chứa lắm. Nhưng lúc tìm đến anh, thì liệu tôi có còn có được anh hay không?
You have read this article with the title Càng hư hỏng tôi càng nhớ anh hơn. You can bookmark this page URL http://tankmanww2.blogspot.com/2013/03/cang-hu-hong-toi-cang-nho-anh-hon.html. Thanks!