Anh yêu Em



Tựa như một dòng sông, dòng đời không bao giờ trôi êm ả. Hạnh phúc đến không bao lâu, thì chuyện buồn cũng kéo nhau mà đến.
Công việc làm ăn chiếm gần hết thời gian của nó, nó mải miết chạy theo đồng tiền không ngoái đầu nhìn lại, cho đến hôm nay nó đã ngoài 30. Cái tuổi lẽ ra nó đã có một cái gì đó riêng tư, một gia đình... Vậy mà vì mải lo toan cuộc sống, nó bỏ quên nghĩa vụ làm con của mình.

Nó là con trai duy nhất nhất trong nhà, không ít lần mẹ nó giục nó mau cưới vợ. Hai từ này mẹ nó nói sao nghe thật nhẹ nhàng. Nó cười thầm một mình: biết cưới ai bây giờ? Còn người nó muốn chung sống suốt đời lại là một người đàn ông khác.
Gặp phải rào cản từ gia đình từ rất sớm, nó chỉ biết khép mình, để đóng tốt vai trò của một đứa con ngoan. Cha mẹ nó đâu thể biết rằng nó và anh đã yêu nhau gần 10 năm nay rồi.
Có đôi khi, nó nằm bên gối mẹ, thủ thỉ nửa đùa nửa thật:
- Nếu con là con gái, mẹ có thấy con có đẹp không mẹ? Con sẽ lấy chồng rồi dẫn chồng con về ra mắt mẹ. Mẹ có đồng ý không?
- Giỏi được cái hay nói bậy.
Mẹ cốc nhẹ vào đầu nó một cái.
Vậy đó. Nó muốn thổ lộ chuyện nó và anh, nhưng làm sao có thể mở lời, khi cha nó là một người gia trưởng. Mọi lời nói và quyết định của ông như một "thánh chỉ", nó và mẹ chỉ biết cúi đầu vâng theo...

Anh cũng là con một, là trụ cột trong nhà. Cha anh đã qua đời khi anh còn rất nhỏ. Mẹ anh già yếu bệnh tật, chỉ mong mỏi có một đứa cháu nội để ẵm bồng. Anh lập gia đình ở độ tuổi 30, khi đó anh và nó vẫn còn quan hệ.
Trước mắt gia đình và xã hội, nó và anh là hai đứa bạn thân. Chỉ có vài người thân cận mới biết, mối quan hệ thật sự giữa anh và nó.
- Đôi lúc em thấy mệt mỏi quá anh à, sống mà phải che dấu bản thân như vầy hoài, em thấy nặng nề lắm. Chúng mình quen nhau đã gần mười năm rồi, đến bao giờ anh mới là của em thật sự? Nó dựa đầu vào vai anh nức nở.
- Anh cũng vì em mà chọn cuộc đời hai mặt, ở nhà phải làm tròn trách nhiệm làm chồng làm cha, rồi trách nhiệm với tình yêu của em nữa. Anh ôm chặt nó an ủi.
Trong lúc này đáng ra nó nên làm cho anh vui vẻ, quên đi áp lực nặng nề đang đè nặng tim anh.. Nhưng nó không thể, tay nó cứ ôm lấy anh thật chặt. Trong chuyện này, nó không có lỗi. Nó đâu hề cố ý sắp đặt để anh yêu nó. Nó chỉ muốn giữ mãi hạnh phúc của nó thôi.
Ngày anh kết hôn, trớ trêu thay nó lại nhận lời làm phụ rể, và nó đã chứng kiến toàn bộ cuộc sống gia đình êm ấm của anh. Chính vì thế mà nó không nỡ cướp đi niềm vui của con anh, một bé gái chưa đầy tám tuổi.
Nó đã suy nghĩ rất nhiều, nó từng nghĩ nếu không có nó, liệu anh có hạnh phúc với gia đình, với con cái? Liệu nó có đem đến cho anh hạnh phúc không, hay nó chỉ là gánh nặng trong cuộc đời của anh?
ooOoo
Cuộc đời nó đã có nhiều sự lựa chọn sai lầm, nhưng nó hy vọng đây là lần quyết định sáng suốt. Nó hẹn gặp anh tại chính nơi nó gặp anh lần đầu... Nó làm sao quên được buổi chiều hôm đó, ngày nó gặp anh.


Ngày đó, cũng là một ngày gần giáng sinh, đường phố đông vui tấp nập ánh đèn màu. Nó trốn học để chạy theo những ánh đèn nhấp nháy. Anh đang dừng chân trước một cửa tiệm, nhìn họ đang trang trí cây thông. Do bất cẩn nó va vào anh rồi hai đứa té nhào trên đại lộ.
- Em có sao không? Anh dìu nó đứng dậy.
- Dạ em không sao. Xin lỗi anh em vô ý nên đụng phải, anh có sao không?
Nó lí nhí hỏi anh.
Anh chỉ cười rồi quay mặt đi, nó thấy trên tay anh là một vết cắt dài đang rỉ máu. Nó vội mở cặp trao cho anh một chiếc khăn tay thật sạch.
- Tay anh chảy máu kìa, để em lau sạch cho.
Nó kéo anh ngồi xuống ven đường.
Chỉ trong chốc lát, tay anh máu đã ngừng chảy... Rồi anh và nó đã biết tên nhau, rồi cafe, rồi đi dạo, rồi yêu nhau. Thời gian hạnh phúc đến rồi đi, để lại cho anh một một trách nhiệm nặng nề, và nó là một niềm u uất.
Hôm nay nó hẹn gặp anh lần cuối, nó mong quyết định chia tay có thể là sự giải thoát cho cả đôi bên.

Chia tay có thể là sự giải thoát?
- Em đến lâu chưa? Anh đậu xe sát vào nó.
- Em cũng mới tới. Anh nhớ cửa tiệm này không? Lần đầu em gặp anh đó.
Nó chỉ tay về tấm biển hiệu đang sáng ánh đèn.
Dĩ nhiên là anh nhớ, anh chưa quên một điều gì. Kể từ ngày gặp nó, hay cả sau khi anh cưới vợ, anh cũng không quên nó, dù chỉ một ngày.
- Anh... chúng mình chia tay nhau đi.
Nó nói mà không nhìn mặt anh.
- Sao? Em nói gì vậy? Sao lại chia tay? Mình vẫn đang hạnh phúc mà? Anh lay mạnh vai nó.
- Hạnh phúc?... Nó cười đau đớn, gạt tay anh ra. Theo anh hạnh phúc là gì chứ? Sự chia sẻ tình yêu của anh với người đàn bà khác theo anh là hạnh phúc? Là những buổi chiều anh ở với vợ, với con anh... Những lúc đó nếu có thêm em liệu có phải là người thừa thãi?
Nước mắt nó bắt đầu rơi.
Nó đưa tay quệt nước mắt rồi đứng dậy.
- Em quyết định rồi, tiếp tục thế này cũng chỉ làm khổ nhau thêm thôi. Em mong anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Hôm nay là lần sau cùng em hẹn gặp anh. Mong anh sẽ sống hạnh phúc. Nước mắt đã làm nó nghẹn lời, nó nổ máy xe chạy vọt đi.
Anh đứng lại một mình bên đường như pho tượng. Anh biết nói gì để níu giữ nó lại đây? Nó đang hờn dỗi điều gì? Hay anh đã vô tình làm điều gì khiến cho nó phật ý? Trong lúc anh đang suy tư thì ở ngã tư phía trước, nó té ngã sống xoài dười dất, đầu va phải bệ đường. Người ta chạy đến thì nó đã bất tỉnh ...
Trong giây phút sau cùng, mắt nó vẫn hướng về phía xa, nơi anh đang đứng. Nó cảm thấy người như bay bổng, chân nó bốc lên cao, gió bắt đầu đưa nó đi, phía bên dưới anh đang gào thét chạy đến ôm lấy nó, phía bên trên nó là ánh sáng chói lòa...
ooOoo
Nó ngất đi trong bao lâu, nó cũng không biết, khi nó tỉnh lại đã có mẹ ngồi bên cạnh rồi. Gương mặt mẹ nó hốc hác đi nhiều, dấu tích của những đêm dài không ngủ. Anh ngồi kia bên cạnh cửa sổ, anh đang thiếp vì mệt mỏi. Nó kéo áo đắp cho mẹ.


- Em tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào? Để anh gọi bác sĩ.
Anh chạy nhanh ra hành lang bệnh viện.
- Gia đình hãy an tâm, cậu ấy bị ngất là do quá xúc động, té chỉ gây sây xước nhẹ và dập một số mô mềm, đầu không có máu bầm. Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều sẽ mau hồi sức.
Bác sĩ nói với mẹ nó.
Căn phòng bệnh giờ đây chỉ còn nó và anh, mẹ đã ra ngoài làm thủ tục. Anh cầm tay nó siết mạnh.
- Sao em làm chuyện dại dột thế? Em có mệnh hệ nào anh và mẹ biết sống làm sao? Trong lúc em hôn mê, anh đã thưa thật chuyện chúng mình với mẹ. Mẹ vẫn chưa tỏ thái độ đồng tình hay phản đối. Em hãy lựa lời nói với mẹ.
Anh buông tay nó ra khi mẹ nó xuất hiện.
Mọi chuyện trên đời, đâu ai có thể biết trước đó là họa hay phước, là hạnh phúc hay đau khổ. Nó đã lo sợ rồi sẽ có một ngày mẹ phát hiện ra nó là gay, mẹ sẽ buồn, sẽ khóc, xưa nay nó đâu dám làm gì để mẹ buồn.
- Con và nó …quen nhau bao lâu rồi?
Mẹ hỏi nó khi anh khuất dạng ở góc hang lang.
- Dạ… gần mười năm rồi mẹ.
Nó trả lời nhưng giọng nó trầm xuống như muốn cho mẹ đừng nghe thấy.
Mẹ lắc đầu thở dài rồi đứng dậy. Bà biết nó mê búp bê từ khi nó còn rất nhỏ, thể chất yếu đuối, tính tình hay khóc nhè mít ướt. Nhìn nó đã nhiều lần bà ước gì nó là con gái, có lẽ nó sẽ rất xinh đẹp và hiền lành.
Làm một người mẹ bà biết con mình có cái gì đó “khác thường” nhưng vì thương con nên bà không nỡ rầy la. Nhưng hôm nay, bà không thể chấp nhận chuyện nó yêu một người con trai khác đến gần mười năm. Bà luôn mong nó có một gia đình ấm cúng, nơi sẽ an ủi nó khi bà nhắm mắt lìa trần.
- Giờ con tính thế nào? Mẹ nghe đâu nó cũng có gia đình vợ con rồi mà.
Mẹ nói trong khi tay vẫn xếp lại mấy ngăn kéo để đồ đạc của nó.
- Dạ con cũng không biết, con đã suy nghĩ rất nhiều rồi đi đến quyết định chia tay, nhưng chắc con sống nổi khi thiếu anh ấy đâu mẹ ơi.
Nó ôm mặt khóc.
- Thiệt tình mẹ cũng không hiểu nổi, con và nó… làm sao có hạnh phúc lâu dài? Rồi còn con cái, còn tương lai sau này?


Mẹ thở dài nhìn nó.

Những điều mẹ nói, nó đều đã suy nghỉ đến, thật sự nó rất sợ cái “ngày mai” mà mẹ nói. Trong thế giới đồng tính này, những chuyện tình như nó và anh không hiếm, nhưng nó không biết họ sẽ giải quyết vấn đề của họ ra sao? Còn đối với nó, sao mà rối rắm quá!
Anh nhìn nó ngồi suy tư từ xa, anh biết quyết định chia tay của nó không phải có trong một sớm một chiều, chắc chắn nó đã suy nghỉ thấu đáo, hay chỉ đơn giản anh đã trở thành gánh nặng của cuộc đời nó?
- Sao con không vào gặp nó?
Mẹ nó bắt gặp anh bên ngoài cửa sổ.
- Dạ con không muốn làm phiền em nghỉ ngơi.
Anh lau vội nước mắt.
- Không sao đâu, nó thức rồi, để bác ra mua cho nó ít cháo, con vào với nó đi.
Mẹ nó giục anh vào.
Khoảng cách từ anh và nó thật gần, nhưng sao có một bức tường vô hình đã ngăn những gì nó muốn nói. Hai người im lặng trong một lúc lâu, mắt anh vẫn không rời khỏi nó.
- Mấy hôm nay anh cũng mệt rồi, sao không về nhà nghỉ ngơi đi? Em không sao đâu, anh về đi.
Nó nói như muốn xua đuổi anh ra khỏi cuộc đời của nó.
- Anh không đi, anh muốn được ở cạnh bên em. Anh và em đã ở bên cạnh nhau gần mười năm rồi, thì sao không thể tiếp tục ở bên nhau chứ? Anh yêu em.


Anh lao tới ôm lấy nó.

Tình cảm của nó vẫn như bếp than hồng, lửa yêu thương lại bùng cháy dữ dội, hai người ôm nhau thắm thiết, tay cầm tay, mội kề môi. Anh và nó cố tìm lại hơi ấm đã thân thuộc bao ngày...
Tương lai vẫn còn ở phía trước, nó cũng không biết anh và nó có thể đi tiếp bên nhau bao lâu, nhưng sau tai nạn vừa rồi nó đã nhận ra rằng, tình yêu của nó và anh không phải là tội lỗi, vì tình yêu đồng giới cũng tự nhiên như mọi quy luật của trời đất mà thôi
You have read this article with the title Anh yêu Em. You can bookmark this page URL http://tankmanww2.blogspot.com/2013/03/anh-yeu-em.html. Thanks!